Saturday, June 30, 2007

ông Nguyễn Minh Triết

Tac gia Phan ba Hoa (Cuu Dai Ta QLVNCH)

Thư gởi
ông Nguyễn Minh Triết

Thưa ông

Theo dõi trên hệ thống truyền thông quốc tế về chuyến đi của ông từ ngày 18 đến 23/6/2007 sang Hoa Kỳ, một quốc gia mà ông và các “đồng chí” của ông từng nguyền rủa là “đế quốc đầu sỏ đang dẫy chết tại dinh lũy cuối cùng của chủ nghĩa tư bản”. Câu này trong bài học số 1/10 có tên là “Đế quốc Mỹ, kẻ thù số 1 của Việt Nam” mà các ông “lên lớp” anh em tù chính trị chúng tôi tại trại tập trung Long Giao hồi tháng 8/1975 chớ hổng phải tôi nghĩ ra à nghe. Mà lạ thật, “tên đế quốc đầu sỏ Hoa Kỳ đang dẫy chết”, tại sao ông Chủ Tịch lại phí thì giờ lặn lội đến thăm vậy? Xin hỏi nhỏ: Thật ra ông Chủ Tịch đi thăm “kẻ thù số 1” hay đến “dinh lũy cuối cùng của chủ nghĩa tư bản” xin xỏ gì vậy? Tôi nói xin xỏ, vì tổng sản phẩm quốc gia của Hoa Kỳ năm 2006 lên đến 13 ngàn 600 tỷ mỹ kim lận. Nhưng dù sao thì ông cũng đến đất nước này rồi, và tôi cũng nhận ra được nhiều điều trong chuyến đi của ông. Do vậy mà tôi viết bức thư không niêm này gởi đến ông.




Cho phải lẽ, tôi xin tự giới thiệu. Tên tôi có ghi bên trên rồi. Tôi chào đời năm 1930 tại miền quê đồng bằng Cửu Long. Một thành viên nhỏ bé trong Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản trên thế giới nói chung, tại Hoa Kỳ nói riêng, cũng là một thành viên trong Tổng Hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức Hải Ngoại. Cho đến hôm nay, và mãi mãi, tôi vẫn hãnh diện là một quân nhân trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa từ tháng 5/1954 đến cuối tháng 4/1975, vì tôi biết chắc chắn là tôi đã phụng sự quốc gia dân tộc với tư cách một công dân trong chiến tranh bảo vệ tự do dân chủ. Sau khi nhóm lãnh đạo cộng sản Việt Nam các ông đã chà đạp Hiệp Định Paris ngày 27/1/1973, xua toàn lực tràn qua vĩ tuyến 17, đánh chiếm Việt Nam Cộng Hòa, tôi là một trong số 222.809 người “tù chính trị” trong tay các ông. Tôi bị giam trong 2 trại tập trung tại miền Nam và 3 trại tập trung trên đất Bắc, với thời gian 12 năm 2 tháng 28 ngày. Sang tị nạn tại Hoa Kỳ từ tháng 4/1991, với tư cách là một công dân Việt Nam cũ dù chế độ Cộng Hòa của chúng tôi đã sụp đổ. Giờ đây, tôi là công dân Hoa Kỳ, vừa là công dân của quê hương Việt Nam cội nguồn, nhưng tôi không bao giờ chấp nhận làm công dân của chế độ độc tài đang cai trị nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Nội dung thư này tôi xin “báo cáo” với ông mấy vấn đề dưới đây:

Thứ nhất. Trên báo Đàn Chim Việt Online ngày 15/6/2007, có bài phỏng vấn của Vietnamnet dành cho ông Chủ Tịch nước Việt Nam cộng sản. Trong những câu trả lời của ông, có đoạn: “… Nhà nước và nhân dân Việt Nam luôn luôn coi trọng Cộng Đồng Người Việt ở nước ngoài là bộ phận không thể tách rời của dân tộc Việt Nam, là máu của máu Việt Nam…” Đoạn khác ông nói “Cộng Đồng người Việt ở nước ngoài là khúc ruột ly hương ngàn dặm….”

Xin được hỏi: “Sao ông Chủ Tịch dám nhân danh nhân dân Việt Nam vậy, vì nhân dân có bầu ông hồi nào đâu?” Trong ngoại giao, các nhà chính trị gọi đó là “mạo danh” và người ta cười ông thúi đầu ông à! Mời ông xem đoạn này do tiến sĩ Lê Đăng Doanh của ông phát biểu tại buổi họp mật của Bộ Chính Trị ngày 2/11/2004 ở Hà Nội: “...Trong bang giao quốc tế khi tiếp xúc với những nhân vật lãnh đạo do dân bầu, trong khi mình cũng là lãnh đạo nhưng lại không do dân bầu, thì vấn đề ngoại giao cũng vất vã lắm chớ không đơn giản đâu…” Hành động mạo danh này tương tự như bác Hồ của ông ăn cắp văn của người khác vậy.

Chắc chắn là ông Chủ Tịch còn nhớ trong 20 năm liên tiếp kể từ giữa năm 1975, những công dân Việt Nam Cộng Hòa chúng tôi không thể sống nỗi dưới sự kềm kẹp chính trị độc tài của ông, đành phải liều chết tìm đường đến bến bờ tự do với cái giá phải trả thật là khủng khiếp! Lúc ấy, các ông gọi chúng tôi là bọn ngụy quân ngụy quyền, bọn phản quốc, bọn ôm chân đế quốc ăn bơ thừa sữa cặn, bọn lưu manh đĩ điếm, rác rưởi cặn bả của xã hội, ..v..v... Thôi thì các ông dùng tất cả những chữ nghĩa nào mà chửi rủa được là mang ra sử dụng, sao bây giờ ông có vẻ “tử tế” khi coi chúng tôi là bộ phận không thể tách rời vậy? Ông nói mà không ngượng miệng à?

Ông phải hiểu rằng, Cộng Đồng Việt Nam chúng tôi tị nạn cộng sản tại hải ngoại, không bao giờ quên mình là người Việt Nam, không bao giờ quên quê hương Việt Nam cội nguồn. Bằng chứng là hằng năm chúng tôi gởi tiền về giúp thân nhân, từ 35 triệu mỹ kim trong năm 1991, lên 285 triệu trong năm 1995, rồi 1 tỷ 700 triệu trong năm 2000, và năm 2005 hơn 4 tỷ mỹ kim. Những con số trên đây là thống kê từng năm của Việt Nam cộng sản đó. Còn gộp lại từ năm 1991 đến năm 2005 lên đến 19 tỷ 431 triệu mỹ kim, bằng khoảng 60% vốn đầu tư ngoại quốc trong cùng thời gian. Ngoài ra, hằng năm còn có vài trăm ngàn thành viên trong Cộng Đồng tị nạn về thăm thân nhân bạn bè bằng hữu, là sự kiện biểu lộ tình cảm gắn bó với quê hương, nhưng các ông không được đồng hóa sự kiện đó như là chấp nhận chế độ độc tài tàn bạo của các ông nhé! Chúng tôi cũng thừa biết ông và “đồng chí” của ông, nhờ những đồng tiền của chúng tôi mà rửa tiền ăn cắp được sạch sẽ rồi gởi vào ngân hàng ngoại quốc nữa mà.

Lại nói đến máu là máu của Việt Nam, thoạt nghe cứ như ông Chủ Tịch sắp thành người cộng sản tử tế vậy. Nhưng thưa ông, lịch sử đã chứng minh trong chế độ cộng sản, làm gì có người cộng sản tử tế, làm gì có xã hội cộng sản tử tế, nếu tử tế thì làm gì có đất cho cộng sản dung thân mà tàn phá văn hoá, tàn phá con người và xã hội. Xin được hỏi ông: “Những người sinh ra và lớn lên trên quê hương, muốn được làm công dân tử tế trong xã hội xã hội chủ nghĩa Việt Nam” như luật sư Nguyễn Văn Đài, luật sư Lê Thị Công Nhân, linh mục Nguyễn Văn Lý, và nhiều vị nữa mà ông bắt nhốt là máu gì vậy? Nếu cần, ông Chủ Tịch xem kỷ máu của những vị ấy có phải là máu Việt Nam không? Thật ra chính ông mới là người cần thử máu xem có phải là “máu Tàu” hay không mà trước khi thăm “đế quốc đầu sỏ đang dẫy chết”, ông phải sang Tàu xin phép và nhận lệnh vậy? Cũng xin nhắc ông Chủ Tịch, trong bài học chính trị năm 1979 sau khi bị “ông anh” Trung Hoa cộng sản dạy cho bài học, anh em tù chính trị chúng tôi bị “lên lớp” học chính trị với bài “Trung quốc là kẻ thù số 1 của Việt Nam”do giảng viên của Bộ Công An phụ trách. Sao các ông nhiều kẻ thù số 1 quá vậy? Rồi bây giờ ông Chủ Tịch lần lượt hạ mình với hai kẻ thù đó ngay tại quốc gia của họ! Ông Chủ Tịch có thấy nhục không?

Thứ hai. Tại Washington DC, ông có dám nhìn hay dám nghe về Tượng Đài Nạn Nhân Cộng Sản Thế Giới không? Tượng đài mới khánh thành 6 ngày trước ngày ông đến Hoa Kỳ và do Tổng Thống “đất nước đang dẫy chết” chủ tọa. Đây là biểu tượng thảm họa kinh hoàng trong thế kỷ 20 của nhân loại nói chung, và 25 quốc gia bị cộng sản cai trị nói riêng. Từ nay, oan hồn của hơn 100 triệu nạn nhân cộng sản -có cả nạn nhân Việt Nam thân yêu của chúng tôi- được những thế hệ hôm qua, hôm nay, và những thế hệ mai sau tưởng nhớ. Tưởng nhớ để tận diệt chế độ này đến tận cùng gốc rễ, vì chế độ cộng sản là tàn bạo và phi nhân. Nhóm chữ tô đậm này là lời lên án mạnh mẽ trong bài phát biểu của Tổng Thống Hoa Kỳ, và trong lời lên án đó có ông Chủ Tịch nữa, vì ông đứng đầu nước Việt Nam cộng sản mà. Xin được hỏi: “Ông Chủ Tịch có thấy nhục không vậy?”

Nhắc đến tượng đài nạn nhân cộng sản, tôi xin hỏi ông Chủ Tịch: “Sao ông với các ông quyền lực trong Bộ Chính Trị hèn đến mức phải nhờ chánh phủ Malaysia và chánh phủ Indonesia, phá bỏ bia tưởng niệm Thuyền Nhân Việt Nam tại hai quốc gia đó vậy?” Đó là những tấm bia đơn giản, với những dòng chữ mộc mạc chân thành, tưởng nhớ những người Việt Nam có thẻ chứng minh là công dân của các ông, nhưng không thể sống nỗi dưới chính sách cai trị độc tài tàn bạo mà chạy trốn các ông, để rồi bỏ xác trong lòng biển! Oan hồn Họ nương vào biểu tượng ấy sau thời gian vất vưỡng trên sóng nước biển khơi! Vậy mà các ông cũng mượn tay người khác để “tàn sát oan hồn Họ” nơi xứ người, sau khi “tàn sát thân xác Họ” lúc Họ sống trên quê hương! Trong khi các ông tìm mọi phương kế vừa dụ dỗ vừa đe dọa Cộng Đồng Việt Nam tị nạn tại hải ngoại, thì các ông lại mượn tay quốc gia khác phá bỏ biểu tượng thảm cảnh đau thương trên đường tìm tự do của Cộng Đồng này? Phải chăng các ông thấy những tấm bia đó tuy vô tri vô giác về vật chất, nhưng thật sự thì “cái hồn” của những tấm bia đó là một trong muôn vàn chứng tích tội ác của các ông mà các ông sợ? Bị các ông phá nhưng chúng tôi không nản lòng, bằng chứng là ngày càng có thêm những “Tượng Đài Tưởng Niệm Thuyền Nhân” tại Canada, tại Thụy Sĩ, tại Bĩ, tại Đức, tại Hoa Kỳ, tại Australia, và đang tiến hành tại nhiều nơi nữa.

Chưa hết, đến sự kiện nghĩa trang quân đội Việt Nam Cộng Hòa chúng tôi ở Biên Hòa mà ông chuyển sang cơ quan hành chánh địa phương nói là để phát triển. Xin hỏi: “Phát triển gì?” Chẳng qua đây cũng là cách trong mục đích các ông xóa bỏ chứng tích tội ác nữa phải không?

Nói đến tội ác của cộng sản Việt Nam thì không sao kể hết, nhưng tội ác nặng nhất, tàn bạo nhất, và dã man nhất với lịch sử, với dân tộc, là tội ác về giáo dục. Bởi chính sách giáo dục của các ông chỉ đào tạo những thế hệ thần dân để tuân phục các ông, tuân phục đến mức nhũn người chẳng khác những triều đại vua quan phong kiến hằng trăm hằng ngàn năm trước! Giáo dục của các ông, đã tạo cho người dân xã hội chủ nghĩa trước uy lực của lãnh đạo các cấp, trở thành một loại phương tiện đa dụng để tuân phục các ông. Do chính sách giáo dục thần dân của các ông mà đời sống văn hoá và đời sống tư tưởng của dân tộc Việt Nam bị hủy hoại. Chính nền giáo dục xã hội chủ nghĩa đã và đang làm hại cả một nòi giống, cho nên từ hơn nửa thế kỷ qua, Việt Nam không có những công dân để xây dựng một xã hội tử tế, để phát triển một quốc gia tử tế trong một thế giới văn minh và hợp tác. Hậu quả thảm hại hiện nay, đang và sẽ kéo dài cho đến ngày mà chế độ cộng sản độc tài của các ông sụp đổ, như cái nôi cộng sản Nga Sô đã kéo theo những quốc gia cộng sản chung quanh cùng sụp đổ, ít nhất phải hai thế hệ sau đó, xã hội Việt Nam mới hi vọng khôi phục lại được những tinh hoa trong đời sống văn hoá tư tưởng của dân tộc.

Xin ông nhớ rằng, trong cuộc sống, tiếng thơm muôn đời hay lời sỉ nhục lưu mãi trong sử sách, truyền mãi trong dân gian, là do mỗi cá nhân hay mỗi tổ chức tự tạo cho mình chớ không ai khác. Cho dẫu cả hệ thống truyền thông và tất cả nhà văn nô bộc của cộng sản Việt Nam các ông có vo tròn bóp méo cách mấy đi nữa, tội ác vẫn là tội ác, mà tội ác của cộng sản đối với nhân loại nói chung và Việt Nam nói riêng, không thể nào xóa bỏ được ông Chủ Tịch à! Bởi lịch sử đã chứng minh một cách hùng hồn mạnh mẽ rằng: “Chế độ cộng sản là một thảm họa của nhân loại” và mãi mãi không bao giờ phai mờ suốt chiều dài lịch sử Việt Nam hòa trong dòng lịch sử thế giới.

Thứ ba. Trong những ngày tại quốc gia “kẻ thù số 1 của Việt Nam đang dẫy chết”, ông và tùy tùng của ông đến New York, Washington DC, Nam California. Xin được hỏi: “Ông thấy “kẻ thù số 1 của ông chết chưa hay vẫn còn dẫy dẫy?” Nếu còn dẫy dẫy, ông còn chờ gì nữa mà không đem cái chủ nghĩa ưu việt cùng với mấy ngọn cờ bách chiến bách thắng của ông Chủ Tịch ra sử dụng đi.

Buổi sáng 22 tháng 6 tại Washington DC, “tội nghiệp” ông Chủ Tịch quá, vì địa vị của ông dù gì cũng ngang hàng với Tổng Thống Bush, vậy mà ông chỉ được đón tiếp từ cửa sau tòa Bạch Ốc, không một đội quân dàn chào, không kèn không trống, cũng không một phát đại bác nghênh tiếp. Rõ ràng là cái cảnh đón tiếp ông Chủ Tịch nước cộng sản, thật sự là tệ hơn lúc Tổng Thống lẫn Phó Tổng Thống Hoa Kỳ tiếp phái đoàn gồm 4 vị đại diện của Cộng Đồng Việt Nam tị nạn ngày 29/5/2007, để thảo luận về tình hình dân chủ cho Việt Nam của ông đó. Ông Chủ Tịch có thấy nhục không vậy? Rồi buổi chiều cùng ngày tại Dana Point ở Nam California, vì khách sạn Saint Regis Resort không có cửa sau cũng không có cửa hông, nên xe ông Chủ Tịch và đoàn tùy tùng của ông đành phải vào cửa trước, nhờ đó mà chúng tôi có dịp biểu diễn cách chào đón ông thêm phần ngoạn mục có thu hình hẳn hòi.

Đến nội dung gặp gỡ tại văn phòng bà Dân Biểu Chủ Tịch Hạ Viện và tại tòa Bạch Ốc, ông Chủ Tịch được các vị Dân Biểu Nghị Sĩ đảng Dân Chủ lẫn Cộng Hòa và ngay cả Tổng Thống Bush nữa, đặt vấn đề nhân quyền và tự do tôn giáo tại Việt Nam trong hầu hết thời gian gặp gỡ. Tôi được biết ông Chủ Tịch trả lời quanh co dối trá để cố hướng sang vấn đề thương mại, nhưng ông Chủ Tịch vẫn bị các vị ấy kéo trở lại vấn đề đang đặt ra, vì những vị ấy không hài lòng cung cách quanh co dối trá của vị Chủ Tịch nước cộng sản. Ông Chủ Tịch có nhận ra Lập Pháp với Hành Pháp quốc gia “kẻ thù số 1 của ông” đẩy ông vào thế bị động không vậy?

Nhìn ra bên ngoài tại những nơi ông Chủ Tịch đến, chắc ông đã thấy tận mắt quang cảnh và sức sống chính trị với rừng biểu ngữ giữa rừng cờ nền vàng ba sọc đỏ mà “khúc ruột ly hương ngàn dặm của ông” dàn chào ông như thế nào rồi chớ? Chưa hết, ông có nhìn thấy tấm hình mà anh Công An cộng sản có cánh tay rắn chắc đang bịt miệng linh mục Nguyễn Văn Lý ngày 30/3/2007 ngay giữa phiên tòa tại Huế chớ? Chắc ông cũng thấy rõ những dòng chữ trên biểu ngữ, và chắc ông cũng nghe rõ những âm thanh của khoảng 3.500 người trong Cộng Đồng chúng tôi trước tòa Bạch Ốc, và 4.000 người khác trước khách sạn Saint Regis Resort, rõ ràng là chúng tôi không xin các ông điều gì cả mà chúng tôi đòi các ông trả lại quyền làm người và quyền được sống tự do cho 83 triệu công dân trên quê hương Việt Nam! Trước mắt là ông phải trả tự do cho những công dân tử tế ra khỏi trại giam và nhà tù. Chúng tôi đã bỏ công ăn việc làm từ những nơi xa hằng mấy ngàn cây số, qui tụ đến những nơi có mặt ông để “chào đón” ông chỉ vì mục đích cao cả đó, chớ chúng tôi không đòi hỏi điều gì cho chúng tôi cả.

Chắc là ông cảm nhận được “nỗi đắng cay phẫn uất” mà chúng tôi dành cho ông rồi chớ? Ông có biết những cuộc đón tiếp ngọt ngào tình cảm của cộng đồng Đại Hàn, cộng đồng Phi Luật Tân, cộng đồng Do Thái, cộng đồng Pakistan, cộng đồng Ấn Độ, ngay cả cộng đồng Nga, mỗi khi Thủ Tướng hay Tổng Thống của họ đến Hoa Kỳ không? Nguyên nhân chính là quê hương gốc của họ được lãnh đạo bởi những vị do dân bầu lên, dân tộc của họ được sống trong xã hội dân chủ pháp trị, mọi thứ quyền căn bản của con người được tôn trọng, cho nên vị lãnh đạo của họ xứng đáng được họ trân trọng. Trong khi ông Chủ Tịch của một nước, sau khi sàng lọc cử vài ngàn đảng viên tham dự đại hội, lại sàng lọc để bầu hơn 100 người vào ban chấp hành trung ương, lại sàng lọc lần nữa để bầu hơn 10 người vào bộ chính trị, và ông được bầu lên từ nhóm người trong bộ chính trị ấy. Trời đất ơi! Hóa ra ông Chủ Tịch của một nước cộng sản 83 triệu dân mà chỉ có hơn 10 cử tri bầu thôi à! Ông có thấy nhục không vậy?

Tôi nói ông nhục, vì ông cũng đường đường như một “Tổng Thống” nhưng lại không do dân bầu, mà cai trị dân với chính sách độc tài tàn bạo, nên khi đến quốc gia nào có Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản, ông cũng nhận được sự chào đón đến mức các ông không dám vào cửa chánh. Lúc ấy các ông có để ý nụ cười “đểu” của các viên chức “đế quốc đang dẫy chết” khi đưa các ông vào cửa hông hay cửa hậu không? Các viên chức đó cười trên cái nhục của ông Chủ Tịch và đàn em của ông đó!
Lại thêm cái nhục nữa, đó là đàn em của ông tung ra những chương trình sai lạc để hy vọng tránh được những vụ đối mặt với rừng người, rừng cờ, rừng biểu ngữ, của Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại hải ngoại, phải không ông? Sao ông sợ “khúc ruột ly hương ngàn dặm của ông” dữ vậy? Rõ ràng là ông chạy trốn Cộng Đồng chúng tôi mà ông gọi là đánh lừa chúng tôi. Phải chăng ông muốn xuất hiện trên khu phố Bolsa, nhưng ông lại không dám, nên đành phải xuất hiện tại một thành phố cách xa khu Phước Lộc Thọ, khả dĩ có vài tấm hình đủ để truyền thông nhà nước cộng sản khoe với 83 triệu người Việt trong nước rằng, ông và tùy tùng của ông được Người Việt ở California đón tiếp. Theo nguồn tin nội tuyến từ trong đoàn tùy tùng của ông, rất có thể ông Chủ Tịch sẽ giả dạng dân thường ngồi xe chạy qua thủ đô Cộng Đồng tị nạn chúng tôi. Biết tin đó, nhưng chúng tôi không dự trù chào đón ông một cách đậm đà cung cách “đắng cay phẫn uất”, vì dù sao cũng “tội nghiệp đồng hương” từ nửa vòng trái đất đến thăm “khúc ruột ly hương ngàn dặm” mà chỉ dám đi cửa hông cửa hậu, thậm chí phải “đi dạo chui”. Không “chui” cũng không được, vì thành phố Westminster và thành phố Garden Grove đã có văn bản không đón tiếp các nhân vật cũng như các phái đoàn Việt Nam cộng sản nếu Bộ Ngoại Giao (Hoa Kỳ) không báo trước ít nhất là 14 ngày. Mà 14 ngày là thời gian cho phép Cộng Đồng chúng tôi chuẩn bị dàn chào chu đáo lắm. Tội nghiệp ông lại nhận thêm cái nhục khác nữa!
Thứ tư. Cũng xin thưa với ông Chủ Tịch về quốc kỳ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ mà chúng tôi luôn trân trọng trong các lễ hội của chúng tôi, và sử dụng “dàn chào” ông như ông đã thấy. Ông có biết là quốc kỳ tự do chúng tôi đã được ông Craig Van Hoy, Trưởng một đoàn leo núi, cắm trên đỉnh Everest ngày 17/5/2004 không? Cộng Đồng chúng tôi tị nạn cộng sản tại hải ngoại rất hãnh diện ông à.

Ông có biết mức độ ảnh hưởng chính trị của Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản vào cơ quan Lập Pháp và Hành Pháp như thế nào không? Ngoạn mục lắm ông ơi! Bằng những Đạo Luật, những Nghị Quyết, và những Sắc Lệnh cấp Tiểu Bang, cấp Quận Hạt, cấp Thành Phố, đã chánh thức công nhận quốc kỳ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ chúng tôi. Cho đến ngày ông đặt chân đến “đế quốc đang dẫy chết” đã có 110 cơ quan hành chánh thuộc 29 tiểu bang chánh thức công nhận quốc kỳ Việt Nam chúng tôi, gồm: 15 tiểu bang, 7 quận hạt, và 88 thành phố. Do được công nhận, nên “khúc ruột ly hương ngàn dặm của ông” sử dụng một cách chánh thức trong các buổi lễ của chúng tôi, cũng như trong “chào đón” ông vậy. Bằng chứng là quốc kỳ Việt Nam cội nguồn của chúng tôi ngang hàng với quốc kỳ liên bang Hoa Kỳ trên đỉnh các cột cờ cũng như trong mít tinh biểu tình. Nhưng ông Chủ Tịch đừng nghĩ rằng, các vị dân cử của cái xứ thì giờ là vàng bạc này rảnh rang ngồi nói chuyện khơi khơi như Quốc Hội bù nhìn của ông rồi ký vào Luật hay Nghị Quyết đâu nhé, mà trong một mức độ nhất định, những văn kiện đó đã thể hiện quan điểm chính trị của những vị dân cử Hoa Kỳ về một nước Việt Nam dân chủ tự do, vì sự sụp đổ của chế độ cộng sản Việt Nam nhất thiết phải xảy ra. Đó là câu kết trong tài liệu của Viện Nghiên Cứu Chiến Lược Hoa Kỳ tháng 4/2001.

Tóm lại. Trong chuyến ông Chủ Tịch nước Việt Nam cộng sản sang thăm Hoa Kỳ, ông Chủ Tịch nhận nhiều cái nhục quá, nhưng hai cái nhục sau đây là loại rất nhục: Nhục thứ nhất là Tổng Thống Hoa Kỳ đón ông vào cửa sau, không đội quân danh dự dàn chào, không kèn không trống, cũng không có phát súng đại bác nào cả. Và nhục thứ nhì là Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản chào đón ông với rừng người phản đối nhân quyền và tôn giáo, rừng biểu ngữ cũng đòi hỏi về nhân quyền và tôn giáo, rừng hình bịt miệng linh mục Lý thể hiện cao nhất về pháp luật của Việt Nam ngày nay. Tất cả chen lẫn trong rừng cờ vàng ba sọc đỏ sánh đôi với cờ Hoa Kỳ.

Tôi xếp hai cái nhục đó vào loại rất nhục, vì ông là Chủ Tịch một nước mà khi đến Hoa Kỳ lại “được” Tổng Thống đón tiếp một cách lặng lẽ như vậy, nhưng lại “được” người Việt Nam trong Cộng Đồng tị nạn cộng sản chào đón ông quá ư ồn ào ngoạn mục như vậy. Hai cái nhục như đối nghịch nhau -một bên im lặng, một bên ồn ào- nhưng là hỗ trợ nhau nhịp nhàng mật thiết.

Khi về nước, cho dẫu ông Chủ Tịch có sử dụng toàn bộ phương tiện hệ thống truyền thông với những nhà văn nhà báo nô bộc của ông, có vẽ ra bức họa trơn tru sáng sủa để ca tụng “chuyến đi của ông thành công vĩ đại” như thế nào đi nữa, để phô trương với 83 triệu người dưới quyền cai trị của ông. Nhưng xin ông Chủ Tịch, bảo Công An của ông hằng ngày “báo cáo” ông về những tin tức download từ trên hệ thống internet toàn cầu, băng ghi lại những tin tức trên các làn sóng phát thanh Việt ngữ vào Việt Nam, in ra những bài viết, những bài phỏng vấn, những bài tường thuật sự thật trong những ngày ông có mặt tại “dinh lũy cuối cùng của đế quốc đang dẫy chết” và nhìn thấy “khúc ruột ly hương ngàn dặm của ông”. Công An của ông không cách gì ngăn chận được đâu cho dẫu ông có cấp cho họ thêm bao nhiêu bức tường lửa cũng vậy thôi. Lúc ấy mọi người nhận ra ông là lãnh đạo mà lừa dối dân. Trường hợp này tiến sĩ Hà Sĩ Phu của ông gọi là “lãnh đạo đểu” đó ông Chủ Tịch à! Chữ đểu dành cho ông khác với chữ đểu của những viên chức dẫn ông vào cửa sau dinh Tổng Thống Mỹ. Chữ đểu của viên chức dẫn ông là chế giễu, còn chữ đểu theo sau lãnh đạo có nghĩa là chửi đó.

Xin chào ông Nguyễn Minh Triết,
Houston, 23 tháng 6 năm 2007.

(VL)

No comments: